Thời Minh mạt, gia đình học trò Lưu Đạo Trinh ở Tứ Xuyên có khách, định giết một con gà, bỗng không thấy gà đâu; khách ngồi chơi rất lâu, rồi định tìm giết một con vịt, bỗng lại không thấy vịt đâu. Vừa lục lọi tìm kiếm, thấy chúng cùng nấp trong chỗ tối, vịt lấy đầu đẩy gà ra, gà lấy đầu đẩy vịt ra, giằng co không ai chịu nhường ai, im lặng không tiếng động. Lưu xúc động, liền viết thiên “Giới Sát” khuyên đời. Tháng 7 năm Tân Dậu (1621), bạn anh mộng thấy điện Văn Xương, Đế Quân mở ra một trang giấy cho anh xem nói: “Đây là văn Giới Sát của thí sinh Lưu Đạo Trinh, cậu ấy đã thi đậu”. Sau khi tỉnh dậy báo cho Lưu, Lưu không tin. Sau khi công bố điểm, quả ứng nghiệm.
Lời bàn
Con người và muôn thú, tuy hình thể có khác, nhưng tri giác thì thật như nhau. Nhìn mấy con thú ấy khi bị bắt, sợ chạy kêu thảm thiết, trèo tường chui lỗ, với lúc nhân loại chúng ta bị bắt giết, mẹ cha lo lắng buồn khổ, không biết làm sao, vợ con cùng đường, chết cũng không được, có khác nhau chăng? Nhìn lúc những con vật ấy bị
giết, một con gà bị cắt cổ, những con gà khác đều khóc thương; một con heo bị giết, những con heo khác liền không ăn, với nhân loại chúng ta khi bị cướp bóc, chiến loạn thiêu giết, mắt thấy cha mẹ thương tật, vợ con phanh thây, có khác nhau chăng? Nhìn lúc những con vật ấy bị giết, có con bụng đã bị mổ ra mà miệng còn thở, có con cổ
họng đã đứt, mà mắt còn chưa nhắm, với nhân loại chúng ta khi sắp chết tắt hơi, đau khổ vạn trạng, gật đầu nhìn mãi, có khác nhau chăng? Đọc câu chuyện gà vịt đẩy nhau, chúng ta phải khắc cốt ghi tâm.
Trích Vạn Thiện Tiên Tư
Tác Giả: Chu An Sĩ