Nhà của tôi ở thị trấn Liễu Lâm, Huyền Huy, tỉnh Cam Túc, cung diện có một nữ cư sĩ già tên Vương Thể Trần, rất được mọi người tôn trọng. Bà biết đọc Kinh niệm Chú, cúng môn sơn thí thực, đánh pháp khí tụng niệm, an vị thổ địa, an vị bàn thờ. Bà còn thường xuyên trì Chú Đại Bi trị bệnh cho người rất linh nghiệm. Các vị Sư phụ có dịp đi ngang qua cũng thường ghé nhà bà. Lúc nhỏ tôi cũng theo bà học Phật Pháp.
Cư sĩ Vương có người chị không nhớ tên, ở thôn Giang Khẩu, cách nhà chúng tôi 10 dặm. Bà không biết chữ, chỉ chuyên một lòng thành kính niệm Phật. Mỗi khi niệm Phật, bà đều quỳ trước bàn Phật để niệm. Cho đến lúc cuối đời, bệnh nặng không đi được, bà cũng nhờ người dìu đi lạy Phật.
Ngày mùng 5 tháng 2 âm lịch năm 1987, cư sĩ Vương rủ tôi cùng đi thăm người chị, cùng chị niệm Phật, vì chị bà mắc bệnh ung thư thực quản, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Chị bà nói với bà:
- Chị mơ thấy Bồ Tát Quán Thế Âm cầm chai nước biển đến truyền để trị bệnh cho chị. Chị nói với Bồ Tát: “Con không muốn sống nữa, làm người khổ quá đi, con không muốn trị bệnh. Xin Bồ Tát hãy rước con vãng sanh sớm sớm. Bồ Tát nói: “Được, 5 giờ sáng ngày mùng 8 tháng 2 ta sẽ đến rước con”. Thế nên em hãy ở lại thêm hai ngày cùng chị niệm Phật.
Cư sĩ Vương nghe chị nói xong cũng chẳng hề để tâm chút nào. Bà nghĩ: “Mình tụng Kinh trì Chú, cái gì cũng biết. Vậy mà vãng sanh được hay không còn chưa nắm chắc. Chị một chữ cũng không biết, chuyện gì cũng chẳng rành, chỉ biết niệm một câu Nam Mô A Di Đà Phật, mà có thể biết trước giờ chết đến hay sao?”. Do có ý xem thường chị mình, không cho đó là thật nên bà mượn cớ phải về nhà nấu cơm cho cháu mà không ở lại.
Sáng ngày mồng 8, chị của cư sĩ Vương bảo con gái út:
- Con hãy mau giúp mẹ thắp hương lễ Phật, Bồ Tát Quán Thế Âm và Bồ Tát Đại Thế Chí đến rước mẹ rồi.
Con gái bà liền đi thắp nhang. Lúc chưa thắp nhang thì đã thấy trong phòng mùi hương thơm tỏa khắp. Cô con gái thắp nhang xong, bà mẹ hỏi:
- Bây giờ là mấy giờ?
Cô con gái gạt mẹ:
- Dạ, mới 4 giờ mấy, chưa tới 5 giờ.
Bà nói:
- Con đừng gạt mẹ, đã đến giờ rồi, mẹ phải đi đây.
Nói xong, bà niệm Phật vài câu rồi tắt thở.
Cư sĩ Vương rất hối hận vì mình đã xem thường chị mình, không tiễn được chị lúc cuối đời. Bà xúc động nói:
- Chị tôi cả đời là người tốt, không bao giờ biết gạt gẫm người khác, một chữ cũng không biết, chỉ biết một câu niệm Phật mà có thể đi được tốt như thế này.
Chị của cư sĩ Vương sau khi vãng sanh, cô gái út của bà một mực nhớ thương mẹ, lúc nào cũng vừa niệm Phật vừa khóc. Một hôm, cô nằm mơ thấy mẹ cưỡi sư tử từ trên hư không xuống. Cô liền níu lấy chân mẹ mà khóc. Mẹ cô bảo:
- Con niệm Phật cho tốt, ba năm sau mẹ sẽ đến rước con.
Nói xong, bà gỡ cô ra rồi cưỡi sư tử bay đi. Cô tỉnh dậy vô cùng hoảng sợ. Thầm nghĩ: “Con của mình còn quá nhỏ, ba năm sau mình không thể đi, đợi nó lớn rồi hẳn đi”.
Đến nay, 15 năm đã trôi qua, con của cô đã lớn rồi, mà cô vẫn còn ở đó. Tây Phương Tịnh Độ có sẵn chỗ cho cô. Mẹ của cô định ra thời gian đích thân đến rước, chỉ cần cô nhận lời một tiếng là xong. Thế mà cô lại không muốn đi. Cho đến hôm nay còn ở lại trên thế gian này để chịu khổ. Đúng là quá đỗi ngu si. Thật ra người ngu si chẳng phải chỉ có một mình cô, mà rất nhiều người cũng như vậy. Phật A Di Đà là đấng cha lành của mười phương chúng sanh. Thế giới Cực Lạc có chỗ dành cho mỗi người. Chính Phật đã nói: “Hoặc 1 ngày, hoặc 7 ngày niệm Phật. Khi người ấy mạng chung, Phật sẽ đích thân đến rước”. Chỉ cần chúng ta nhận lời một tiếng, niệm Phật, thì tốt rồi. Thế nhưng lại có rất nhiều người không chịu tin nhận, không muốn đi, để rồi chịu khổ luân hồi vô ích. Nhưng cũng có người tin nhận muốn đi, lại quá mức khẩn trương, lo lắng rằng mình niệm Phật chưa đủ tốt, Phật A Di Đà không đến rước, không thể vãng sanh. Đây chỉ là vì không biết Phật như là cha mẹ chúng ta. Phật tuyệt đối không nói lời hư dối. Như đoạn trên nói về con gái của chị cư sĩ Vương, nếu cô đồng ý đi, an tâm niệm Phật, thì chẳng lẽ ba năm sau mẹ cô không đến rước cô sao? Thật là lo lắng việc không cần thiết.
Mùa xuân năm ngoái, tôi về thăm nhà, nhìn thấy cư sĩ Vương Thế Trần đã gần 80 tuổi, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Tôi liền khuyên bà:
- Bà tuổi đã già rồi, hãy chuyên niệm Phật. Việc khác không cần phải lo nữa.
Bà nói:
- Những Sư phụ khác đến đây đều khuyên tôi như thế. Nhưng mà tôi lại không nỡ buông bỏ.
Bà cũng chứng kiến chị của bà một chữ không biết, chỉ chuyên niệm Phật, đi rất tốt. Thế mà tự bà lại không thể buông bỏ các tạp hạnh tạp tu, thật là đáng tiếc. Đây chính là tâm phàm phu, chỉ theo suy nghĩ của mình, không nương theo lời Phật dạy. Tôi thấy bây giờ bà đã không được tỉnh táo, e rằng sau này khó mà sánh được với chị của bà.
Đại sư Thiện Đạo dạy: “Chuyên tu niệm Phật trăm người tu trăm người vãng sanh. Người tạp hạnh tạp tu, nghìn người không được một”. Nghe câu này khiến tôi nghĩ đến hai chị em cư sĩ nhà họ Vương này.
(Ngày 06 tháng 4 năm 2001, Pháp sư Diệu Chân thuật, Pháp sư Thích Tịnh Tông ghi).
Trích Một Trăm Truyện Niệm Phật Cảm Ứng
Pháp sư Huệ Tịnh - Pháp sư Tịnh Tông