Tế Phật: Hôm nay ta phụng chỉ dẫn Dương Sinh tới quý ngục tham quan để viết sách. Hiện thời thế đạo đảo điên, chỉ ca tụng vật chất mà không tu dưỡng tinh thần, tham sân lợi lộc không chừa một thủ đoạn nào, chỉ cốt sao có được nhiều tiền mà thôi. Vậy thì cái lương tâm Trời ban thế nhân để đâu? Cho nên chỉ toàn thấy nói “Lương tâm không bằng tiền” thật đáng buồn! Nhân Thánh Hiền Đường ở Đài Trung thuộc Nam Thiểm Bộ Châu phụng chỉ phát huy đạo giáo để kéo lại lòng người đang sa ngã qua việc viết sách để khuyên đời, sự nghiệp ở trần gian thật là chói sáng. Bởi vậy Ngọc Đế đã ban thưởng cùng đặc biệt ban sắc lệnh viết sách Địa Ngục Du Kí, cho nên Dương Sinh được ta hướng dẫn dạo thăm âm phủ rồi đem tình hình ở các ngục viết vào sách để người đời hiểu rõ. Bữa nay tới quý ngục là mong được chỉ giáo cặn kẽ cho.
Ngục Quan: Tế Phật nói đúng lắm. Hai vị chịu tận khổ để thi hành lệnh viết sách, chúng tôi cũng tiếp nhận được điện văn cho biết trước, mọi việc đều rõ ràng. Kính mời hai vị theo tôi vào trong tham quan.
Dương Sinh: Bọn quỷ tốt tàn nhẫn lắm. Chúng dùng dao bén chặt đứt hết hai tay tội phạm, khiến ai nấy đều la hét thảm khóc, nhưng vì thân thể bị trói chặt vào cột hình chữ thập, chẳng còn cách nào thoát khỏi.
Ngục Quan: Bản ngục là Ngục Cắt Gân Chặt Xương, quỷ binh dùng dao sắc cắt đứt hết gân tay của tội hồn, cùng lóc thịt quăng cho chó sắt ăn, cuối cùng mới chặt đứt lìa xương tay, kẻ thụ hình cực kì thống khổ.
Dương Sinh: Tôi thấy các tội hồn bị hình phạt đều hôn mê bất tỉnh, phía bên kia có nhiều chó đen đang thản nhiên ngồi nhai những cánh tay của tội nhân. Ở dương gian chó chỉ nằm dưới gầm bàn, gặm xương cá, gà, heo v.v... do chủ liệng cho, còn chó mà ăn thịt người để sống thì chưa hề thấy, xin hỏi Ngục Quan mấy con chó đen kia từ đâu tới vậy?
Ngục Quan: Chó đó gọi là “chó sắt”, ngục nào ở âm phủ cũng có, chuyên ăn thịt người để sống, vì nó không có nhân tính nên gọi là “chó sắt”. Nếu như chó ở dương gian tính linh thật sáng suốt, biết giữ nhà cửa và trung thành với chủ. Hiện tại người đời còn nuôi các loại chó quý cực kì khôn ngoan, sống gần như người, thậm chí còn được ngủ chung cả với chủ. Nhưng với chó ở địa ngục thì khác nhau xa. Để trừng phạt hạng người không còn nhân tính mê muội tới mức mất hết thiện tính, vì vậy mà âm phủ mới phải nuôi loại chó sắt để nó ăn thịt người. Đó là lẽ báo ứng, cho nên nói “lòng lang dạ chó” tức là chỉ loại này vậy.
Dương Sinh: Ngục Quan nói rất đúng, người đã không có lòng trung nghĩa thì không thể so với chó được. Nhìn mấy tội hồn này thấy họ phải chịu những hình phạt thảm thương quá, không rõ đã phạm phải tội gì?
Tế Phật: Để ta dùng quạt bồ quạt cho tội hồn tỉnh lại, kể rõ lại các tội đã phạm, hãy nhìn ta hóa phép.
Dương Sinh: Quả nhiên thấy mọi tội hồn tỉnh táo, khôi phục lại thân thể.
Ngục Quan: Tôi tạm thả ba tội hồn để nó cung khai cùng Dương Sinh hầu viết vào Địa Ngục Du Kí. Ra lệnh cho tội hồn này mau khai hết tất cả tội đã phạm lúc còn tại thế khiến sau khi chết phải đày ở đây.
Tội Hồn: Tôi xin khai, xin khai. Đau quá đi thôi! Con cháu tôi ở dương gian đâu có biết tôi ở âm phủ đau khổ tới mức này, mà nghĩ người ta sau khi chết đi là hết. Lúc tôi còn sống làm nghề bán trà, vì ham nhiều lợi bèn nghĩ tới cách cân gian. Như một cân trà khô là mười sáu lượng, mà tôi chỉ cân có mười bốn lượng. Suốt một đời buôn gian cân thiếu, mặc dầu thường nghe người ta nói buôn bán cần phải thực thà, nếu ăn gian nửa cân ở kiếp này thì kiếp sau phải trả tám lượng. Nhưng tôi không thèm nghe, chẳng giữ chút lương tâm. Nào ngờ sau khi chết đi, hồn tới âm phủ, đến trước đài gương soi ác nghiệp, tất cả các tội lỗi xấu xa lúc sống hiện rõ ra, bị Tứ Điện Minh Vương phán đày mười năm ở Ngục Cắt Gân Chặt Xương này. Hằng ngày bị đem ra cắt gân lóc thịt, quỷ sứ lóc tay tôi như người đời lóc cá. Hối hận thì đã muộn, hỡi những kẻ buôn bán tại thế gian phải hết sức lương thiện, chớ tham lợi nhỏ, cân lường gian lận, hình phạt ở địa ngục khắt khe lắm, chẳng thể tránh khỏi đâu. Minh Vương ghét các hạng người này lắm, cho nên Ngài coi chừng rất nghiêm, quỷ sứ lại quá nhẫn tâm. Bấy giờ hối hận thì đã muộn.
Ngục Quan: Ai biểu mi cân lường gian lận? Hiện tại tới địa ngục bị quỷ sứ sửa trị hai tay để hết dám còn làm bậy. Lệnh cho tội hồn thứ hai mau tới khai rõ những hành vi bất chính lúc còn tại thế để Dương Thiện Sinh ở Thánh Hiền Đường trên dương thế thấu rõ.
Tội Hồn: Tuân mệnh. Lúc còn sống, vì gia đình nghèo nên không được học hành, bèn làm nghề mua bán đồ phế thải để sinh sống. Hàng ngày đạp chiếc xe ba bánh đi khắp nơi mua đồ phế thải như giấy lộn, sắt vụn, áo quần, giày dép rách v.v... Vì nghe một người bạn đồng nghiệp nói nếu mua các loại đồng sắt phế thải mà cân đúng thì không lợi bao nhiêu, phải cân gian thì mới lợi nhiều. Tôi bèn làm theo, người bán đồ đứng ngoài nhìn vẫn thấy tôi cân đúng, kì thực bị tôi lừa mà không hay. Những món đồ đáng lí cân nặng cả mười cân, tôi chỉ cân còn có bảy, người bán đồ cũ chẳng hay vì bán được là tốt rồi. Suốt đời tôi cân gian, thâu lợi không biết bao nhiêu mà kể. Sau khi chết, Diêm Vương giận quá, mắng tôi là mua đồ cũ gian lận, làm tổn hại âm đức. Hiện bị đày ở ngục này mười lăm năm. Hàng ngày bị đem ra hành tội, bị âm binh khinh khi, chửi mắng, khổ sở nói không nổi. Kính mong Thiên Sinh thương tôi mà xin giảm hình phạt dùm để tôi sớm thoát khổ. Lạy tạ, lạy tạ.
Dương Sinh: Thưa ân sư! Tội hồn này đã khai rất thành thực, nghĩ tình cảnh thật đáng thương, áo quần rách rưới, con muốn cứu giúp họ một đôi phần.
Tế Phật: Chúng ta phụng chỉ viết sách, không nên can thiệp vào chuyện của người khác, để Ngục Quan xử lí tiện hơn.
Ngục Quan: Lúc sống tay không trong sạch, bây giờ nên để cho quỷ sứ lóc da xẻo thịt, chặt xương, cắt gân. Đó không phải là tính cẩn thận từng cân sao? Nếu gân thịt còn đau đớn thì không phải là nam nhi. Người con trai có tội thì phải can đảm chịu đựng, chớ có van lơn. Kêu tội hồn thứ ba tới, mau đem chuyện thất đức lúc còn tại thế khai ra cho Thiên Sinh nghe để còn viết vào sách Địa Ngục Du Kí hầu khuyên răn các hạng cờ bạc hư hỏng ở thế gian.
Tội Hồn: Lúc còn tại thế, chồng tôi là một công chức hạng trung, khi chồng đi làm, con đi học, thấy tôi ở nhà một mình rảnh rang, mấy bà ở lối xóm rủ tôi đi đánh mạt chược. Lúc đầu tôi không biết, họ liền dạy tôi, lần lần không những tôi chỉ đánh được mạt chược mà còn biết đánh đủ các loại bài. Tuy thua mạt chược chẳng đáng là bao, nhưng từ khi say mê đỏ đen, tôi đã bỏ bê chồng con nhà cửa, lang thang khắp các sòng bài. Chồng tôi năn nỉ khuyên can, tôi bỏ ngoài tai, nên gia đình thường có chuyện xào xáo. Bốn năm trước nhân bị bệnh tim mà chết. Khi đến địa ngục thì Diêm Vương xử phạt đày ở ngục này, còn nửa năm nữa mới mãn hạn. Khuyên các bạn phụ nữ ở thế gian nên giữ âm đức, chăm lo gia đình, không nên bắt chước tôi để sau khi chết tránh khỏi cực hình hai tay bị chặt cụt, thân thể chẳng còn giống như khi sống.
Ngục Quan: Đàn bà là chủ trong gia đình mà quên đi trách nhiệm tề gia nội trợ, ra ngoài chơi bời cờ bạc, làm bại hoại phong tục xã hội, nhưng người này lúc còn sống không gian xảo cùng lấy nghề cờ bạc để sinh nhai nên Diêm Vương đã giảm khinh.
Dương Sinh: Xin hỏi Ngục Quan, mấy người sinh sống bằng nghề giang hồ cờ bạc, chuyên môn cờ gian bạc lận, không rõ bị trừng phạt ở đâu.
Ngục Quan: Những tội hồn đó không thuộc quyền bản ngục mà do Đệ Thất Điện Thái Sơn Vương nghiêm trị. Khuyên thế gian, phàm đã phạm tội trên, nên mau sửa lỗi cùng in tặng quyển Địa Ngục Du Kí để khuyên đời thì tội ấy có thể giải trừ, sau khi chết khỏi đến địa ngục này thụ hình.
Tế Phật: Thời giờ đã hết, chúng ta sửa soạn trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan đã chỉ giáo, chúng tôi phải về lại dương gian, xin giã từ.
Ngục Quan: Miễn lễ, xin kính tiễn nhị vị.
Trích Địa Ngục Du Ký
Dịch Giả: Đào Mộng Nam