Năm 1948, vào một buổi sáng nọ, có một vị cư sĩ già, râu tóc bạc phơ, đi nhanh như bay vào chùa Linh Nham Sơn, lớn tiếng nói với Sư môn đầu:
- Hôm nay con đến từ giã thầy, 8 giờ sáng ngày mai con sẽ về nhà.
Nói xong ông đảnh lễ Sư môn đầu một lạy. Sư môn đầu giật nảy người, liền hỏi:
- Lão cư sĩ, ông ở Viện Tân Tháp chẳng phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại phải về nhà?
Lão cư sĩ cười nói:
- Ở Viện Tân Tháp tốt thì tốt, nhưng vẫn không bằng về nhà, đúng không?
Sư môn đầu nghe xong, nghĩ thầm:
- Chắc là ai đó đắc tội với ông ấy, nếu không sẽ không vội về nhà thế.
Ông cư sĩ đi khắp chùa, gặp thầy nào cũng lạy, lạy xong thì thưa:
- Sư Phụ! Con đến từ giã thầy, tám giờ sáng mai con sẽ về nhà.
Khi ông đến phòng Phương trượng để từ giã Hòa thượng Diệu Chân. Hòa thượng Diệu Chân không tin mà nhìn ông. Nhưng ông nói rất nghiêm túc:
- Tối qua con nằm mơ thấy Bồ Tát Quan Thế Âm và Sư Phụ Đại sư Ấn Quang. Bồ Tát dùng Tịnh Thủy sái tịnh cho con. Sư Phụ tay cầm đóa sen màu vàng để dưới chân con và nói: "Tám giờ sáng ngày mốt ta đến rước con. Hãy mau thỉnh người trợ niệm!". Xem tình hình chắc con sắp vãng sanh rồi. Xin Hòa thượng từ bi phái vài vị Sư phụ trợ niệm cho con, để tránh đến lúc đó tâm trí hoảng loạn không làm chủ được.
Hòa thượng Diệu Chân nghe ông ấy nói rất nghiêm túc, biết là không phải nói đùa, liền bảo thầy quản chúng phái người đi trợ niệm.
Vị cư sĩ đó là ai?
Ông chính là cư sĩ Hồ Tùng Niên. Mọi người nghe được việc này, người thì cảm thấy kinh ngạc, người thì cảm thấy mắc cười. Có người còn nói:
- Có thể do ông Hồ cảm thấy ở chùa quá vắng lặng nên kêu vài ba người đến chuông mỏ niệm Phật xua tan tĩnh mịch.
Trước lúc ra đi, ông Hồ chỉ lên bức tường có treo đôi liễn “Gió trăng cố hương có ai giành?” của Đại sư Ấn Quang tự tay viết, mà nói:
- Con sắp về với Sư Phụ để cùng hưởng gió trăng cố hương rồi! Con sắp về với Sư Phụ để cùng hưởng gió trăng cố hương rồi!
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, mọi người đều hiếu kỳ chạy đến viện Tân Tháp xem rốt cuộc ra sao. Vừa vào Tịnh thất của ông mọi người thấy ông đang rất điềm tĩnh ngồi nói chuyện khe khẽ với Hòa thượng Diệu Chân, nghe Hòa thượng hỏi ông:
- Sáng nay đã ăn cháo chưa?
- Giống như mọi khi, ăn hết hai chén.
- Có cảm thấy trên người chỗ nào không khỏe không?
- Không có. Một tí cũng không.
Nhưng ông Hồ lại nói tiếp một cách khẳng định:
- Con chắc chắn phải đi lúc 8 giờ.
Kế đó hòa thượng Diệu Chân lại hỏi:
- Ông có muốn thông báo cho con trai ông đang làm việc ở ngân hàng Thượng Hải không?
Ông lắc đầu nói:
- Điểm này hôm qua con cũng có nghĩ đến, không thông báo cho chúng nó biết có lẽ tốt hơn, do vì chúng nó không biết Phật Pháp, thấy con ra đi chắc chắn là khóc lên khóc xuống sẽ không hay. Nếu Hòa thượng đã nghĩ đến việc này thì xin Ngài gọi điện báo dùm cho chúng nó, con nghĩ đến khi chúng nó nghe điện thoại và trở về đây thì con đã về thế giới Cực Lạc rồi.
Nói xong ông chấp tay xá các thầy rồi ngồi ngay ngắn bên mé giường, niệm Phật theo đại chúng.
Tình hình vẫn bình thường chẳng có gì khác lạ. Không ai tin rằng một giờ đồng hồ sau ông sẽ vãng sanh về thế giới Cực Lạc.
Nói cũng lạ, khi đồng hồ chỉ ngay 7 giờ 30 phút, tình hình dần dần biến đổi. Trước tiên là Cư sĩ Hồ Tùng Niên từ tư thế ngồi chuyển sang nằm nghiêng, tiếng niệm Phật từ lớn tiếng chuyển sang nhỏ dần. Từ sáu chữ Nam Mô A Di Đà Phật chuyển sang bốn chữ A Di Đà Phật, dần dần chuyển sang một chữ “Phật, Phật”, rồi cuối cùng chỉ thấy môi mấp máy không nghe tiếng nữa.
Những người trợ niệm đều khẩn trương, nhất là Hòa thượng Diệu Chân, nhìn thấy ông Hồ pháp già nhiều năm này sắp sửa rời khỏi nhân gian, tâm trạng khẩn trương hòa lẫn đôi phần cảm khái. Chiếc đèn dầu trên bàn leo lét, vụt hiện vụt tắt. Đến lúc đồng hồ vừa điểm tám tiếng cũng là lúc cư sĩ Hồ tắt thở. Kỳ lạ thay, lúc này ánh sáng ngọn đèn vụt sáng rực lên, dường như ngàn ánh mặt trời tụ vào Tịnh thất. Đồng thời trên không trung Tịnh thất trăm nghìn loại nhạc cùng lúc trỗi lên, tự nhiên phát ra “Nam Mô A Di Đà Phật! Nam Mô A Di Đà Phật!” sáu chữ hồng danh của Phật A Di Đà. Mắt thấy tai nghe nhạc trời rền vang, điềm lành phóng quang lạ thường. Mọi người đồng thanh nói:
- Cư sĩ Hồ Tùng Niên quả thật được Phật tiếp dẫn vãng sanh về thế giới Tây Phương Cực Lạc rồi!
Sự thật chắc như thép bày ra trước mắt, khiến tôi bất chợt nhớ đến lời dạy của Đại sư Ân Quang: “Pháp môn Tịnh Độ chẳng kỳ lạ gì, chỉ cần chí thành khẩn thiết đều được Phật tiếp dẫn, đới nghiệp vãng sanh”.
(Thích Chân Hoa tham học tỏa đàm)
Lời bình:
Dạo chơi làm khách ở tha hương
Được người thân cũ rước lên đường
Lục Tự thấy rõ Tây Phương nguyệt
Chẳng phải lạ thường mà lạ thường.
Trích Một Trăm Truyện Niệm Phật Cảm Ứng
Pháp sư Huệ Tịnh - Pháp sư Tịnh Tông