Nhà lão Cư sĩ Vương ở khu Thanh Sơn, thị trấn Bao Đầu, Nội Mông Cổ, có nuôi một con két lông xanh mỏ đỏ, niệm Phật đã được 10 năm, vừa mới vãng sanh. Sau vãng sanh mười mấy hôm cho đến lúc đi hỏa thiêu, thân nó vẫn mền mại, lông nó xanh mướt bóng mượt. Sau khi hỏa thiêu, nhặt được một cái lưỡi còn nguyên vẹn, hơn 20 viên xá lợi hoa trắng tinh lẫn tí màu đỏ, vài mươi viên xá lợi tử và kiên cố tử và một số lông vũ hóa cứng. Người thấy nghe đều khen thật diệu kỳ.
Vào năm 1987, con chim két này bị người ta đem từ Lạc Sơn tỉnh Tứ Xuyên đến Bao Đầu, bởi vì miệng nó ngu không biết nói, lại không thuần phục, lại hay dùng mỏ mổ người ta. Vì thế nó trở thành kẻ khó ưa. Sau đó người ta chuyển nó cho nhà Cư sĩ Vương nuôi.
Cả nhà Cư sĩ Vương (mẹ vợ của người viết) tin Phật chí thành, mọi người đều rất yêu thương bảo hộ các động vật bé nhỏ. Nhiều con chó, mèo, dê, bồ câu… bị thương và bị vứt bỏ, nhà bà đều nhận nuôi hết.
Sau khi chim két vào nhà bà Vương, mỗi ngày nó đếu nghe máy cát sét hát các âm điệu Phật Giáo như Ngũ Hội Niệm Phật, Thánh Hiệu Quan Âm... Tánh nó từ từ trở nên hiền hòa. Vài tháng sau, vốn là con két ngu ngốc chẳng học được thứ gì, nay bắt đầu biết niệm Phật rồi, như: “Nam Mô A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, Phật, Phật, Phật, Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát, Quán Âm Phật…”, ngữ điệu trong trẻo lảnh lót. Thỉnh thoảng nó còn xen vào các câu như: “Mau mau niệm Phật! Ca Ca niệm Phật! (Ca Ca là tên mọi người thường gọi nó), Hãy niệm Phật đi! …”. Thật mang ý vị cảnh tỉnh sách tấn biết bao! Mỗi ngày sáng tối nó đều theo chủ nhân thực hành thời khóa sớm tối, chỉ cần trong phòng thờ Phật có người tụng Kinh hoặc niệm Phật thì nó đều niệm Phật theo, cho dầu có người niệm thầm trong phòng thờ nó đều biết được. Chủ nhân niệm Phật thời gian bao lâu thì nó cũng niệm bấy lâu. Điều kỳ lạ là ngoài danh hiệu Phật ra con két này vẫn không học được gì khác.
Nhà Cư sĩ Vương cũng là nơi tập hợp các Đạo hữu cùng tu. Mỗi ngày âm thanh rất tạp, nó không học những câu người ta thường dạy nó như: “Chào bạn”, “Mời ngồi”, mà nó còn trả lời ngược lại bằng các câu như: “Hãy niệm Phật đi!”, “Nam Mô A Di Đà Phật”…
Một này nọ vào tháng 5 năm 1998, con két này vì bị kinh hãi quá mức, sau đó nó bỏ ăn và không ngừng bài tiết cho đến ngày hôm sau. Lúc lâm chung vẫn còn nghe được tiếng niệm Phật trong cổ họng. Nó niệm Phật theo chủ nhân “Nam Mô A Di Đà Phật”.
Sau khi vãng sanh, thân nó mềm mại, lông nó xanh mướt bóng mượt giống như còn sống. Cả nhà Cư sĩ Vương trợ niệm cho nó 12 giờ đồng hồ. Lúc hỏa thiêu có thỉnh lão Pháp sư Năng Thành ở núi Ngũ Đài đến làm Pháp chủ. Các Cư sĩ đồng tu nghe tin kéo đến có hơn hàng trăm người, Phật sự trang nghiêm cung kính.
Sau khi hỏa thiêu nhặt được một cái lưỡi két còn nguyên vẹn, hơn hai mươi viên xá lợi hoa trắng tinh lẫn tí màu đỏ, vài mươi viên xá lợi tử và kiên cố tử.
Chẳng riêng trường hợp này mà còn có các trường hợp khác như trong Vãng Sanh Tập, quyển 2 - Súc Sanh Vãng Sanh Loại, của Đại Sư Liên Trì thời nhà Minh biên soạn, có ghi lại một việc kỳ diệu về con két niệm Phật vãng sanh ở thời nhà Đường. Việc đó như sau:
Vào niên hiệu Trinh Nguyên đời Đường, có người họ Bùi ở Hà Đông, có nuôi một con két thường hay niệm Phật, quá ngọ két không ăn. Lúc lâm chung nó niệm Phật mười niệm rồi đứt hơi. Sau khi hỏa thiêu thu được mười mấy viên xá lợi lấp lánh chói mắt. Vị Tăng Huệ Quán thấy vậy dùng gạch tàu xây tháp để tuyên dương việc lạ thường.
Ông Doãn Di Cao ở Thành Đô viết bài kệ trong đó có câu:
Hiểu rõ tướng không trong vô niệm
Để lại chân cốt sau khi chết.
Tương tự, trong Hư Vọng Họa Thường Niên Phổ cũng có ký thuật. Mỗi câu chuyện đều khiến người học Tịnh Nghiệp cảm động không cùng. Có thể thấy những việc này cổ kim không dứt. Đủ để chứng minh Pháp môn Niệm Phật là Pháp môn đệ nhất vô thượng cho khắp tứ sanh cữu hữu, thượng trí hạ ngu đều có thể thực hành được lợi ích, cũng là bằng chứng tuyệt hảo cho tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, có Phật tánh thì thảy đều thành Phật.
Trích Một Trăm Truyện Niệm Phật Cảm Ứng
Pháp sư Huệ Tịnh - Pháp sư Tịnh Tông