Ở tỉnh Giang Tô, huyện Cao Thuần, xóm Đông, làng Phụng Sơn, có Cư sĩ Châu Bảo Hoa giới thiệu tại đây có một giáo viên Trung học tên là Hàn Hữu Tài, vào năm ông 41 tuổi, bà mẹ và em của ông đều đã quy y Tam Bảo, ông vẫn không tin tưởng nhưng không phỉ báng. Sau đó mấy tháng, ông bị khối u trong bao tử đau đớn vô cùng, tánh mạng có thể chấm dứt bất cứ lúc nào. Qua đây, ông đột nhiên tỉnh ngộ.
Có người khuyên ông niệm Phật, ông đồng ý và nói: "Không tin thì thôi, mà tin thì không nghi ngờ". Vốn biết không thể ngồi dậy được, nên ông nằm nghiêm trang nhiếp tâm niệm Phật. Bỗng nhiên ông vùng dậy, mọi người hỏi lý do, ông bảo: "Đức Phật đến rồi, nằm như thế là bất kính". Rồi hỏi: "Quý vị không thấy sao?".
Nói xong độ năm phút thì ông xả báo thân.
Do vì chí tâm niệm Phật, nên cảm ứng mà đức Phật đến nghinh đón. Điều này chứng tỏ rằng, khi lâm chung niệm mười niệm thì được vãng sanh, chẳng phải là việc hư dối.
(Sự kiện xảy ra vào lúc 22 giờ ngày 12 tháng 12 Âm lịch của năm 1991 TL)
(Chơn Từ Pháp Sư Cung Cảo)
Tôi có người em tên Cốc Đoan Hòa, vốn là người thật thà trung thành, rất vui thích được giúp đỡ người khác, chỉ có điều chưa bao giờ được nghe pháp, được đến chùa dâng hương lễ Phật. Vào ngày 15 tháng 1 năm 1992, tôi nhận được cuộc điện thoại khẩn: "Em bệnh rất nặng, anh về gấp". Vào 17 giờ ngày 18 tháng 1 tôi đã trở về nhà, việc trước tiên, tôi giới thiệu điểm căn bản của thế giới Cực lạc phương Tây, sau đó khuyên em tôi chuyên tâm niệm danh hiệu đức Phật A-di-đà. Tôi ngồi bên cạnh trợ niệm.
Vào giờ ngọ (11 giờ) ngày 19, bỗng nhiên em tôi bảo: "Đến rồi!". Tôi hỏi: "Ai đến?". Em tôi đáp: "Đức Phật A-di-đà". Vào 2 giờ chiều, em tôi bảo với các em trai, em gái rằng: "Anh chắc chắn được vãng sanh rồi! Hai giờ sáng mai đức Phật A-di-đà sẽ đến nghinh đón anh". Đàn em lưu luyến, không muốn anh ra đi. Em tôi bảo: "Không đi sao được! Anh ở trên thế gian này đã chịu mọi thứ khổ đau quá đủ rồi!". Nói xong lại tiếp tục niệm Phật.
Đêm đến, sau 12 giờ, tất cả người nhà đều tập trung xung quanh giường em tôi nằm. Đến 1 giờ 40 phút, em tôi đòi thay y phục. Tôi thầm nghĩ, trong giờ phút này mà em tôi lo việc tiểu tiết này để làm gì! Tôi liền bảo với nó rằng: "Việc nhỏ mọn ấy em chớ để tâm, anh sẽ chu toàn tất cả mọi việc cho em. Bây giờ, em chỉ nên chú tâm thành khẩn niệm Phật, để theo chân đức Phật A-di-đà về Cực lạc mà thôi". Tôi nhắc nhở tiếp: "Em niệm có tiếng rồi chuyển qua niệm thầm kẻo mệt!". Tôi vẫn ngồi cạnh giường trợ niệm. Đúng 2 giờ sáng (không sai một phút) hai mắt em tôi từ từ nhắm lại và chấm dứt hơi thở, thật là một sự xả báo thân cực tuyệt an lành.
(Tỉnh Hà Bắc, chợ Bảo Định phía Bắc, nhà ở ngã tư sau lưng chợ, số 13 – Cốc Đoan Cầm ghi)
Trích Niệm Phật Nhất Định Vãng Sanh
Pháp sư Huệ Tịnh tuyển thuật - Pháp sư Tịnh Tông biên đính
Người dịch: TK. Thích Giác Quả