Thư trả lời cư sĩ Lý Tự Sơ
(năm Dân Quốc 20 - 1931)
Vô thượng đại pháp để đức Như Lai phổ độ hết thảy dù phàm hay thánh
Ông đã thọ giới, đã có Văn Sao, Gia Ngôn Lục, hãy nương theo đó tu trì mới hòng khỏi phụ bạc cuộc đời này, cần gì phải hỏi đạo nơi minh sư chi nữa? Phải biết: Phật pháp ví như biển cả, ai có thể một bước đạp đến tận đáy, một miệng hút sạch được? Chỉ nương theo Tín - Nguyện - Hạnh trong pháp môn Niệm Phật thì chắc chắn sẽ có thể cậy vào Phật từ lực, đới nghiệp vãng sanh. Hễ được vãng sanh thì đã được liễu sanh thoát tử, siêu phàm nhập thánh. Pháp này chính là vô thượng đại pháp để đức Như Lai phổ độ hết thảy dù phàm hay thánh. Nếu chẳng chuyên tu pháp này mà muốn liễu sanh tử bằng các pháp môn như Thiền, hay Giáo, hay Mật, hay Luật, đừng nói là đời này chẳng được liễu thoát, thật sợ rằng ngàn đời vạn kiếp vẫn khó liễu thoát! Do các pháp môn ấy đều phải đoạn hết sạch phiền não thì mới có phần được liễu sanh tử.
Nếu y theo Văn Sao tu hành, đảm bảo vãng sanh Tây Phương ngay trong đời này!
Ông nói “gởi thư qua lại hòng được chỉ dạy rõ ràng con đường chánh cho hết thảy chuyện tu hành” thì Văn Sao, Gia Ngôn Lục há chẳng phải đã chỉ ra con đường rồi ư? Chỉ cần nương theo đó mà tu là được rồi, cần gì phải dùng thư từ để chỉ đi dạy lại nữa? Các sách như Văn Sao v.v… ông còn chẳng y theo, làm sao có thể dùng thư từ để hỏi lại, nói lại được? Hóa ra ông chỉ chịu nương theo lời nói ít ỏi nhất! Nếu ông y theo Văn Sao tu hành, đảm bảo vãng sanh Tây Phương ngay trong đời này! Nếu ngoài pháp này ra mà muốn đạt được lợi ích liễu sanh thoát tử thật sự, dù có mơ cũng mơ chẳng được! Ông chịu tuân theo lời tôi tức là chẳng khác gì quy y, cũng không cần phải đặt pháp danh mới là quy y vậy. Phàm nêu tên người trên, do chẳng dám gọi thẳng [tên họ người ta ra] nên mới nói là “thượng X… hạ Y…”. Ông tự xưng pháp danh mà cũng nói là “thượng Thường hạ Lạc” thì thành ra ăn nói nhảm nhí, tự cao tự đại, không thể không biết [điều này]! Quang đã già rồi, chẳng thể thường trả lời thư ông, chớ thường gởi thư đến nữa! Nếu muốn đọc kinh sách, nên thỉnh nơi Hoằng Hóa Xã.
Thư gởi cư sĩ La Thế Phương
(năm Dân Quốc 20 - 1931)
Giữa tháng Tám, đại sư Liễu Nguyện từ Phước Châu đến, nói cư sĩ là con em nhà giàu có, tuổi chớm đôi mươi, chẳng bận lòng về thanh sắc, của cải, khá thích Phật pháp, tiếc chưa gặp được bậc tri thức chân thật, xin tôi gởi thư cũng như gởi cho ông tất cả những sách quan trọng đã được lưu thông, ngõ hầu ông hiểu được đường nẻo, Quang bằng lòng. Rồi nghĩ người ta chưa từng viết thư cho mình, mình gởi thư ngay cho người ta, chắc họ sẽ nghĩ mình tính dựa dẫm nên chưa gởi. Gần đây, thầy ấy từ Thượng Hải đến nói ông cho thầy ấy biết: Quang chưa gởi thư cho ông, lại còn xin Quang gởi thư. Do vậy, chẳng thể không viết thư cho ông. Người quy y ở Phước Châu có ba bốn chục vị, Quang tuyệt đối chẳng vô cớ gởi thư cho họ, cũng chẳng quyên mộ họ làm công đức. Chỉ có La Khanh Đoan nhiều lần thỉnh sách, là có gởi thư qua lại. Ngoài ra, đều chỉ là [do họ] xin quy y, Quang bèn gởi thư trả lời dặn dò mà thôi.
Bởi tâm địa chưa được lương thiện!
Con người đức hạnh sung mãn, lập được sự nghiệp, đầu mối là do lúc thiếu niên có lập được chí hay không? Ông sanh trưởng trong nhà giàu có, nên hết lòng bỏ sạch tập khí phú quý thì mới có phần học đạo liễu sanh tử. Nếu không, thanh, sắc, của cải, bạn bè ăn nhậu, tà vạy thừa cơ chen vào. Tuy mong thành thánh, thành hiền, học Phật, học Tổ, nhưng chẳng thể được! Muốn học Phật pháp, trước hết phải tận hết chức trách, bổn phận của chính mình. [Nếu] không thể giữ vẹn luân thường, trọn hết bổn phận, dứt lòng tà, giữ lòng thành, đừng làm các điều ác, vâng làm các điều lành, dù có học Phật pháp cũng khó được lợi ích lớn lao, bởi tâm địa chưa được lương thiện vậy! Nếu làm được [những điều] như vừa nói trên đây thì gọi là “thiện nhân”. Như nền tảng kiên cố, lầu cao vạn trượng mặc lòng xây cất, chắc chắn chẳng bị sụp đổ. Chúng sanh đời Mạt căn cơ kém hèn, toan dùng tự lực để ngộ hiểu tâm tánh, đoạn sạch Phiền Hoặc, hòng liễu sanh tử, ngàn người chưa được một! Hãy nên y theo pháp môn Tịnh Độ, tín nguyện niệm Phật, cầu sanh Tây Phương, cậy vào Phật từ lực đới nghiệp vãng sanh. Đấy là pháp môn “vạn người tu, vạn người đến” thẳng chóng, ổn thỏa, thích đáng nhất!
Trước hết, phải thấu hiểu được nguồn cội của pháp môn này, tâm hiểu cho rõ ràng. Nếu thừa sức, sẽ lại nghiên cứu hết thảy kinh luận, các pháp môn đều có thể giúp cho pháp môn này. Nếu chưa hiểu rõ nguyên do của pháp môn này, lại tùy ý nghiên cứu các kinh luận khác và thân cận tri thức các tông để làm bậc đại thông gia và gieo thiện căn cho đời vị lai thì quả thật là có như thế, nhưng muốn liễu sanh thoát tử ngay trong đời này, sợ rằng có mộng cũng mộng chẳng được! Quang một mực nói thẳng, lòng dạ thẳng tuột, mong sao có ích cho người, cũng chẳng sợ người khác nói tôi vô tri vô thức, chỉ biết niệm Phật! Vì thế, với kẻ hữu duyên đều bảo họ như vậy. Tuy không quen biết ông, nhưng do thầy Liễu Nguyện đôi ba lượt cầu xin, nên cũng nói với ông [như vậy].
Gặp dữ hóa lành
Nay tôi bảo Hoằng Hóa Xã gởi cho ông những sách đã lưu thông mỗi thứ một bộ. Ông bằng lòng xem thì giữ lại để tự xem. Nếu không, đưa cho người có học vấn biết cung kính xem thì cũng rất tốt, chẳng ép ông phải xem! Nếu muốn thỉnh để tặng cho người khác thì cũng có thể tự thỉnh từ Hoằng Hóa Xã. Những sách do Hoằng Hóa Xã đã thỉnh từ bên ngoài, chỉ tính tiền giấy và tiền công thợ in, hết thảy chi phí khác đều chẳng tính vào đó. Nếu không biết, hãy hỏi Khanh Đoan sẽ tự biết rõ. Gần đây tai họa khôn lường, nếu có thể chí tâm niệm Phật và niệm Quán Âm, chắc chắc sẽ có thể gặp dữ hóa lành. Mong ông đem những lời này nói với hết thảy mọi người thì lợi ích lớn lắm!
Ảnh: Lễ Vía Đức Phật A Di Đà tại một đạo tràng Tịnh Độ
Đoạn đầu: Phải biết: Phật pháp ví như biển cả, ai có thể một bước đạp đến tận đáy, một miệng hút sạch được? Chỉ nương theo Tín - Nguyện - Hạnh trong pháp môn Niệm Phật thì chắc chắn sẽ có thể cậy vào Phật từ lực, đới nghiệp vãng sanh. Hễ được vãng sanh thì đã được liễu sanh thoát tử, siêu phàm nhập thánh.
Phật pháp vô tận vô biên, con người chúng ta đây thì tâm lực, trí lực cũng như thời lượng có hạn, vậy làm sao mà học rộng khắp cho xuể? Cho nên 'sức người có hạn' thì "Chỉ nương theo Tín - Nguyện - Hạnh trong pháp môn Niệm Phật thì chắc chắn sẽ có thể cậy vào Phật từ lực, đới nghiệp vãng sanh". Chắc chắn [vãng sanh] không? Dạ câu trả lời là dành cho mỗi hành giả chúng ta, muốn 'chắc chắn' thì sẽ chắc chắn, mà muốn 'chưa chắc' thì là chưa chắc vậy. Thật sự là như thế đấy, với Pháp môn này là như vậy! Câu này Chư Tổ rất thường hay nói, lặp đi lặp lại suốt, chúng ta có thể 'liễu giải' đầy đủ một chút là "chỉ nương theo Pháp Tín Nguyện [đầy đủ], Niệm Phật, thì chắc chắn sẽ cậy vào Phật từ lực, đới nghiệp vãng sanh". Tức là phải có Tín Nguyện đầy đủ [tức "chí tâm tin ưa"] thì mới "chắc chắn", còn Tín Nguyện chưa đầy đủ thì chưa chắc chắn được đâu, cần phải ra sức gầy dựng thêm. Cho nên việc gầy dựng Tín Nguyện tâm quan trọng như vậy đấy! Rồi chỗ "sẽ cậy vào Phật từ lực, đới nghiệp vãng sanh" nghĩa là sao? Tức là một khi đã có Tín Nguyện đầy đủ chân thật thì chắc chắn sẽ có cảm ứng đạo giao cùng Phật, Phật lực sẽ 'ra tay' cứu độ [từ bi gia hựu, che chở, 'hộ niệm', tiếp dẫn vãng sanh]. Như thế tức là nhờ nương cậy vào Phật từ lực mà được [đới nghiệp] vãng sanh, chứ chẳng phải do nhờ vào sức lực của chính ta, hay của Thiện tri thức, quý đại chúng, hay các vị thiện thần hộ pháp gì cả [các Ngài, các vị ấy chỉ là trợ duyên trợ lực mà thôi, không phải là yếu tố quyết định]. Hay nói cách khác, nếu giả dụ có được tất cả [các yếu tố trên] nhưng thiếu Phật lực [thiếu cảm ứng đạo giao] thì cũng chào thua. Cho nên như đã từng nói, nếu muốn vãng sanh trong đời này thì không thể không 'bước qua cái xác' [tức đạt được] "chí tâm tin ưa", chẳng sớm thì muộn, chẳng chóng thì chày thôi, chẳng thể nào 'tìm cách' né tránh điều này được đâu! Rất rất nhiều người cứ là muốn tìm cách né tránh điều này, cho rằng [hay sợ rằng] như thế sẽ bị vọng tưởng, tâm bị ảnh hưởng không được thanh tịnh, hay [như vậy] sẽ làm gián đoạn câu Phật hiệu chăng?... Cho nên là 'không dám' gầy dựng chứ chẳng phải là 'không thể' gầy dựng Tín tâm chân thật được. Như vậy nếu không chịu gầy dựng thì lấy đâu ra "[dùng] Tín Nguyện sâu" để "trì danh Phật hiệu" đây, không lẽ tự nhiên mà có chăng? Tông chỉ Pháp môn này là gì? Tín - Nguyện - Hạnh hay là chỉ có Hạnh không thôi?
Sẵn đây chúng ta nói thêm chút điều này, rằng "nương cậy Phật từ lực" hay "nương Nguyện lực của Phật" liệu có phải là "nương Bổn Nguyện" không? Hai cái này liệu có phải giống nhau, là một không? Dạ hai cái này là khác nhau đấy chứ chẳng phải là một đâu. Một đằng là "nương cậy" vào sức gì đấy [Phật lực, Nguyện lực của Phật], còn một đằng "nương" ở đây có nghĩa là 'y cứ' [vào Kinh giáo, Bổn Nguyện] để phát khởi Tín tâm chân thật. Cả hai cùng được các Ngài dùng để gầy dựng Tín tâm. Nói rõ hơn, một đằng là hành giả nhờ Niệm Phật, nương Nguyện lực của Phật, không ai không được vãng sanh; còn một đằng là hành giả Niệm Phật, tin Bổn Nguyện ["mười niệm ắt vãng sanh"], nên chắc chắn được sanh về. Đó chính là hai cách (1 và 2) để gầy dựng Tín tâm chân thật đầy đủ [chí tâm tin ưa] vậy.
Các đoạn sau có nhiều nội dung quan trọng, chúng ta cùng đọc kỹ và học tập.
Văn Sao Tục Biên, quyển Thượng
Đại Sư Ấn Quang
Như Hòa chuyển ngữ