Bảy tám năm về trước, tôi đến một cửa tiệm, ông chủ tiệm nói với tôi:
- Ông nhà của cô (chồng tôi tên Quế Lương, năm 1962 Quy Y, đã mất) đến nói: Sư phụ cô, mẹ cô và ông ấy đều từ nước Cực Lạc đến, nói sợ cô tu không được, không thể về nước Cực Lạc!
Tôi cảm thấy kỳ lạ, tôi không hề quen biết chủ tiệm, vì sao ông ấy lại biết tình trạng tôi? Tôi liền hỏi:
- Họ ở đâu?
- Đang đứng trong sân.
Tôi vừa nghe là dựng tóc gáy lên! Tôi lại hỏi ông ấy:
- Ông nhà tôi hình dáng ra sao?
Ông ấy tả cho tôi nghe hình dáng từng người một: ông nhà của tôi, mẹ tôi và Sư phụ, tư thế đi đứng đều nói đúng hết. Đồng thời ông nói:
- Sư phụ quan tâm cô nhất, bảo cô sửa đổi tánh tình và phải niệm Phật.
Mùa hè năm 1997, ba giờ sáng dâng hương xong, tôi nhắm mắt lại, thấy Sư phụ tôi cao hơn cái cây, từ trên trời xuống. Tôi quỳ xuống, ôm lấy chân Sư phụ và nói:
- Sư phụ! Người từ nơi nào đến?
Sư phụ nói:
- Từ nước Cực Lạc đến.
Tôi hỏi:
- Còn Quế Lương đâu?
- Cậu ấy cũng từ nước Cực Lạc đến.
Tôi thấy một cây to, vừa cao vừa thẳng, không thấy ngọn, lá to đến nhìn không thấy hai bên, không biết cây to dường nào. Tôi đi vòng qua phía sau cây thì tỉnh giấc.
Từ đó tôi càng tin rằng Sư phụ tôi, mẹ tôi và ông nhà của tôi đều vãng sanh về cõi Cực Lạc, tôi cũng muốn vãng sanh về đó.
Mùa Đông năm ngoái tôi gặp chút bực mình, không muốn ngồi ở nhà mãi, tôi chuẩn bị lên đường bốn biển là nhà. Một hôm tôi thấy Sư phụ, mẹ tôi và ông xã tôi đến nhà, họ không cho phép tôi đi và nói:
- Chớ lo việc nhà nữa mà hãy niệm Phật cho tốt vào, không được ra ngoài, con đã lớn tuổi rồi sao còn cứng cỏi thế. Hoa sen của con đã to chừng này rồi (ra dấu tay to bằng thau rửa mặt), hẹn gặp nhau ở quê hương Cực Lạc.
Nói xong họ liền đi.
Tôi cũng an tâm ở nhà mà niệm Phật.
(Tháng 7 năm 2002, Tuyền Dương, tỉnh Cát Lâm, Mã Xuân Nhã thuật, Pháp sư Thích Tịnh Tông ghi)
Trích Một Trăm Truyện Niệm Phật Cảm Ứng
Pháp sư Huệ Tịnh - Pháp sư Tịnh Tông