Trường Giang khúc Sào Hồ nước dâng cao, rồi rút xuống đột ngột. Có một con cá to hơn một vạn cân bị mắc cạn, ba ngày sau chết, cả quận ra xẻ thịt ăn, chỉ có một bà cụ không ăn. Bỗng có một ông cụ nói với bà rằng: “Đây là con trai ta, không may gặp tai hoạ này, ta sẽ báo đáp cho bà. Nếu con rùa đá ở cửa Đông mắt biến thành màu đỏ, thì bà phải rời thành ngay, thành này sắp bị chìm rồi”. Vì thế bà cụ ngày nào cũng đi xem con rùa đá ấy. Có một đứa trẻ kinh ngạc, bà cụ liền nói rõ sự tình cho nó nghe. Đứa trẻ muốn trêu bà, liền lén lấy màu đỏ bôi lên mắt rùa đá. Bà cụ nhìn thấy, vội vàng ra khỏi thành, gặp một đứa trẻ mặc áo xanh nói: “Cháu chính là con rồng”, liền mang bà cụ lên trên đỉnh núi. Và toà thành này quả nhiên lún xuống thành hồ.
Lời bàn:
Thời Phật có một đại thần, cùng lính quyết chết với giặc, đêm ngày phòng thủ, thậm chí mang kiếm ngủ. Một hôm, ông thỉnh Phật về nhà cúng dường, Phật không nhận, nói với đức vua của ông rằng: “Vị đại thần này đêm nay sẽ chết”. Đêm đó, có bốn người lính cũng phòng thủ ở nhà ông, người vợ thấy chồng ngủ say, mang kiếm treo lên. Rồi, người vợ cũng đi ngủ, bỗng kiếm rơi chém đứt đầu ông. Đức vua nghe báo, nghi bốn người lính cùng vợ ông ám sát, liền chặt đứt hết tay phải.
A-nan hỏi Phật nguyên do, Phật nói: “Người chồng đời trước là người chăn dê, người vợ là con dê mẹ, bốn vị đại thần lúc bấy giờ là bốn tên trộm, thấy người chăn dê, liền dùng tay phải chỉ vào dê nói: “Giết dê cho chúng ta ăn thịt”. Người chăn dê vừa khóc vừa làm theo. Vì nhân duyên đó, đền trả qua lại”. Đứa trẻ trêu bôi đỏ mắt rùa, cũng là phước tới. Nhân duyên hội ngộ, tự nhiên mà vậy, không thể cưỡng lại.
Trích Vạn Thiện Tiên Tư Tập
Chu An Sĩ